Tôi tên là Lan.
Tôi đã làm dâu nhà họ Trịnh mười một năm. Gia đình chồng tôi nổi tiếng có máu mặt trong ngành xây dựng, mà người đứng đầu – bố chồng tôi – là một người đàn ông chuẩn mực, nghiêm khắc, nói ít nhưng lời nào cũng nặng.
Ngày ấy, tôi lấy anh – Trịnh Hoàng – con trai cả của ông. Đám cưới được tổ chức tại khách sạn 5 sao, người đến dự toàn giới doanh nhân, quan chức. Tôi khi đó chỉ là nhân viên kế toán, chưa từng nghĩ mình sẽ bước chân vào một thế giới đầy hào nhoáng như thế.
Nhưng cuộc sống sau hôn nhân không giống cổ tích. Hoàng thành đạt, giàu có, có tài, nhưng anh càng thành công bao nhiêu, khoảng cách giữa chúng tôi càng lớn bấy nhiêu. Anh đi sớm về khuya, điện thoại có mật khẩu, nụ cười dành cho người khác thì nhiều, cho vợ lại ít dần.
Dù vậy, tôi vẫn cố giữ vai trò người vợ, người con dâu chuẩn mực. Nhất là khi bố chồng sắp tròn bảy mươi, tôi muốn tổ chức một buổi mừng thọ thật chỉn chu, để ông vui lòng.
🎂 1. Ngày mừng thọ
Cả tuần tôi tất bật: chọn nhà hàng, sắp xếp bàn tiệc, in thiệp mời, đặt bánh, thuê ban nhạc.
Hoàng chỉ ậm ừ:
“Em làm gì thì làm, miễn đừng bắt anh phải dàn dựng như phim truyền hình.”
Tôi mỉm cười, quen rồi.
Buổi tiệc diễn ra tại một nhà hàng sang trọng bên sông. Gia đình, bạn bè, đối tác thân thiết của bố chồng đều có mặt. Trong đó, tôi chú ý thấy ông Giám đốc Phúc – đối tác lớn của công ty – cùng con gái ông ta, cô Như, một cô gái khoảng 25 tuổi, xinh đẹp và biết cách thu hút ánh nhìn.
Cô ta mặc váy trắng, tóc xoăn nhẹ, nụ cười ngọt như kẹo. Và điều khiến tôi thấy lạ nhất: ánh mắt cô ta hướng về chồng tôi, Hoàng, nhiều hơn cả người sinh nhật.
Tôi ghi nhận điều đó, nhưng không nói ra.
Tiệc kéo dài đến 10 giờ tối. Tôi mệt nên xin phép về sớm dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đón khách ngày mai. Hoàng nói sẽ ở lại bàn chuyện với đối tác.
☎️ 2. “Tin vui” trong sân
Trời đêm mát, tôi về tới nhà trước anh. Khi dắt xe vào sân, tôi nghe tiếng ô tô dừng trước cổng. Linh cảm mách tôi dừng lại.
Đó là xe của Hoàng. Anh không vào nhà ngay mà đứng ngoài sân, tay cầm điện thoại, giọng đầy hứng khởi.
“Anh nói rồi mà, lo gì… Cứ giữ sức, đừng stress, con trai là quý lắm!
Anh sẽ sắp xếp chỗ ở cho hai mẹ con.
Ừ, tin vui quá, anh mừng lắm!”
Tôi chết lặng.
Anh gọi ai là “hai mẹ con”? Ai là người đang mang thai con trai anh?
Tôi đứng lặng trong bóng tối, nghe rõ cả tiếng cười của anh, tiếng khóa xe bấm “bíp” một cái, rồi anh huýt sáo đi vào nhà.
Tôi chỉ kịp kìm hơi thở, rồi vội nép vào gốc cây, tim đập dồn dập như muốn vỡ.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Trong đầu chỉ lặp lại một câu:
“Con gái của Giám đốc có bầu rồi! Là con trai!”
Chính câu nói ấy – trong miệng người đàn ông tôi yêu – như nhát dao chém thẳng vào tim.
🧾 3. Sự thật
Tôi không khóc. Tôi bắt đầu tìm hiểu.
Ba ngày sau, tôi mượn lý do cần tài liệu công ty để mượn laptop Hoàng. Anh sơ ý không thoát tài khoản email.
Chỉ vài phút, tôi tìm thấy những gì mình cần:
Hóa đơn chuyển khoản 500 triệu đến tài khoản mang tên Nguyễn Hoài Như.
Một chuỗi tin nhắn:
“Em ăn sáng chưa?”
“Con đạp chưa, cưng?”
“Bố nhớ hai mẹ con.”
Tôi nhìn chữ “bố” mà toàn thân lạnh buốt.
Tôi in lại toàn bộ, lưu vào USB. Tôi không định la hét hay đánh ghen. Tôi chỉ nghĩ: Nếu anh ta đã chọn lừa dối, tôi sẽ để anh ta tự phơi bày trước ánh sáng.
🎥 4. Buổi tiệc chính
Ngày mừng thọ chính thức, khách khứa đông gấp đôi hôm trước. Cả họ nhà chồng đều có mặt. Bố chồng tôi ngồi giữa, uy nghi trong bộ vest xanh đậm, nụ cười hiền hậu.
Tôi chuẩn bị một video chúc mừng – nói là tổng hợp những hình ảnh gia đình, lời chúc của con cháu. Hoàng cười bảo:
“Em đúng là biết làm màu.”
Tôi chỉ đáp:
“Em muốn ông vui.”
Tiệc lên đến cao trào. Khi bánh được đưa ra, tôi xin phép mở video.
Màn hình lớn bật sáng:
Đầu tiên là ảnh gia đình, lời chúc của cháu chắt, tiếng cười vang khắp sảnh.
Rồi, đoạn nhạc nền dừng lại.
Màn hình chuyển cảnh – hiện lên hình ảnh một người đàn ông bước vào khách sạn cùng cô gái trẻ mặc váy trắng.
Góc quay mờ nhưng rõ nét khuôn mặt.
Người đàn ông ấy – là Hoàng.
Và cô gái – chính là Như, con gái giám đốc Phúc.
Không một âm thanh nào vang lên. Chỉ còn tiếng thở dồn dập, tiếng va chạm của ly rơi xuống sàn.
Hoàng tái mặt, lao đến rút dây cắm nhưng đã muộn.
Tôi đứng dậy, giọng bình thản:
“Xin lỗi mọi người, có lẽ file video bị nhầm. Nhưng chắc, ‘nhầm’ cũng là cách để thấy rõ điều cần thấy.”
Giám đốc Phúc đập bàn, đứng bật dậy:
“Cậu Hoàng! Cậu dám chơi trò này với con gái tôi à?”
Hoàng lắp bắp, nhìn tôi:
“Lan… em… sao em dám…”
Tôi cắt lời:
“Tôi chỉ chiếu sự thật. Anh bảo tôi giấu đi, nhưng hôm nay là ngày mừng thọ bố anh. Ông đáng được biết con trai mình đã làm những gì.”
Bố chồng tôi ngồi chết lặng. Một lúc sau, ông nói khẽ nhưng rõ từng chữ:
“Lan, con về nghỉ đi. Chuyện này, để bố giải quyết.”
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi, nhưng lòng lại… bình yên lạ thường.
⚖️ 5. Sau cơn bão
Một tuần sau, Hoàng bị tạm đình chỉ chức vụ trong công ty vì scandal. Dự án lớn với đối tác Phúc đổ bể.
Anh tìm đến tôi, cầu xin:
“Cho anh cơ hội. Anh sai rồi. Anh chỉ nhất thời.”
Tôi nhìn anh, nụ cười nhạt:
“Thật tiếc, công lý không có chữ ‘nhất thời’. Em đã mất niềm tin – mà niềm tin, anh không thể mua lại bằng lời xin lỗi.”
Hôm ra tòa, bố chồng tôi đến. Ông đặt trước mặt tôi một phong bì và cuốn sổ đỏ.
“Đây là phần đất bố đứng tên. Coi như của con. Con là người con dâu tốt, chỉ tiếc nhà này không xứng với con.”
Tôi cúi đầu, nghẹn ngào:
“Con cảm ơn bố. Con sẽ sống tốt, để không phụ lòng ông.”
Hoàng nhìn tôi lần cuối, ánh mắt pha giữa hối hận và trống rỗng. Nhưng với tôi, mọi thứ đã kết thúc.
🌅 6. Món quà của riêng tôi
Ngày tôi dọn ra khỏi biệt thự họ Trịnh, trời mưa nhẹ.
Tôi không mang theo nhiều – chỉ vài bộ quần áo, USB chứa đoạn video hôm ấy, và tấm thiệp “Mừng thọ 70 tuổi” mà bố chồng từng ký tên.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ, mở cửa hàng bánh ngọt. Mỗi sáng, tôi dậy từ 5 giờ, nghe tiếng mưa rơi, pha tách cà phê và bật nhạc.
Một lần, bố chồng ghé qua, mang theo giỏ trái cây. Ông nói:
“Con có biết hôm đó, con đã cứu cả dòng họ khỏi một vết nhơ không?”
Tôi cười:
“Con chỉ trả lại công bằng cho chính mình thôi, bố ạ.”
🌻 Kết
Một năm sau, tôi nhận được tin “con gái giám đốc sinh bé trai.”
Mọi người bàn tán: Hoàng không còn giữ chức giám đốc, công ty lỗ nặng, gia đình Phúc tan rã.
Tôi chỉ mỉm cười, không oán hận.
Công lý đến chậm, nhưng đến rất đúng lúc.
Tối hôm ấy, tôi thắp một ngọn nến nhỏ, tự chúc mình:
“Ngày người ta mừng thọ, tôi mừng tự do.
Một món quà không có trong phong bì –
nhưng là món quà đáng giá nhất đời tôi.”











